Liễu Tô vừa thở phào lại nghe Đường Duệ nói: “Điểm thì nói hết rồi, còn lương thực và những thứ khác, lần này quân đội bên phía ông Triệu cử người cắt cỏ giúp chúng ta, bọn họ không cần điểm mà cần lương thực. Tổng cộng khoảng...”
Đường Duệ chưa kịp nói xong đã bị Liễu Tô nắm tay, giọng cô run rẩy: “Được rồi, anh đừng nói nữa, tôi biết rồi, nhà mình để lại đủ lương thực trải qua mùa đông thôi, số lương thực còn lại cứ cho bọn họ hết đi, không đủ thì...”
Liễu Tô dừng lại, hơi đau lòng nhưng vẫn kiên quyết nói: “Lần này nhà mình giết mấy con heo, cho bọn họ thịt heo này đi, còn những con chuột đồng, chuột tre, thỏ, cá muối đã giết nữa. Thịt đắt lắm, lấy thịt ra đổi đi.”
Dù giọng Liễu Tô run rẩy nhưng vẫn kiên quyết nói tiếp, cô không muốn nghe nữa, cô sợ rằng mình không chịu nổi cú sốc đó. Cô sống đến từng tuổi này mà chưa bao giờ nợ tiền ai, vậy nên cô không quen.
Xem ra thịt heo nhà mình cũng không giữ được nữa rồi, may mà trong nhà còn nhiều, khi nào muốn ăn vẫn có thể giết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây