Thường Minh ngơ ngác đứng tại chỗ, cuối cùng quyết định đi về nhà, giúp bọn họ nấu cơm.
Liễu Tô ở bên này ngủ một giấc dậy tràn trề dị năng, cô dùng hết toàn bộ năng lượng, dược liệu trưởng thành với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Thoắt cái đã hơn một tiếng trôi qua, Liễu Tô mở mắt ra, lau mồ hôi trên trán.
Nhìn vườn dược liệu đã chín trước mặt, khóe môi cô nở nụ cười, tốt quá, có thể thu hoạch số dược liệu này rồi.
Liễu Tô đứng tại chỗ cảm nhận dị năng của mình, vẫn còn hơn một nửa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây