Đường Duệ đứng ở bên cạnh, nhìn anh ta cân xong bổ sung thêm một câu: “Có lấy rơm lúa mạch không? Chúng tôi có nhiều, không lấy tiền đâu, cho không đấy.”
Câu nói này của anh đã là rất khiêm tốn, không phải là có nhiều mà là rất rất nhiều, gia súc không ăn hết.
Thay vì giữ lại làm chuồng heo, thà tặng cho căn cứ còn hơn.
“Cần, cần.” Thường Minh cười càng vui vẻ hơn, anh ta rất thích thú khi nhận quà tặng kèm.
Sau khi Thường Minh nói xong thì tung tăng đi theo sau Đường Duệ đến một nơi khác thu rơm lúa mạch vào hơn một nửa không gian.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây