Đường Duệ cười nói: “Em cứ ăn đi, không cần đợi tôi, tôi gói mấy cái bánh nướng này cho em mang theo trên đường.”
Hả? Còn có cả đồ ăn mang theo? Thật ngại quá.
Liễu Tô hé miệng nhưng không từ chối, đây là lần đầu tiên có người chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Đợi một lúc, cuối cùng đợi đến khi Đường Duệ ngồi xuống, có thể ăn cơm rồi.
Liễu Tô mở miệng định khách sáo thì anh đã ngắt lời: “Em cứ ăn cơm trước đi, lát nữa còn phải đến căn cứ, đường còn xa lắm. Tôi nói em nghe này, nếu em thiếu gì thì bổ sung sau nhé?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây