Đường Duệ suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đến nông trường, tới chỗ bên cạnh bếp lò nấu cơm mà Liễu Tô nhắc đến để chờ cô. Chí ít thì chỉ cần nhóm bếp là sẽ có ánh sáng, hơn nữa cũng tiện cho Liễu Tô nhìn thấy mình.
Rào chắn bên ngoài thành phố không cao, cũng không quá bền chắc, Đường Duệ nhảy một bước là trèo qua được ngay, đây đúng là một mối họa ngầm cho sự an toàn của thành phố mà.
Đường Duệ đi vào sâu bên trong, đập vào mắt là một đồng cỏ với rất nhiều lùm cây cao ngang vai người, sinh trưởng tràn lan, rậm rạp, khiến con người ta muốn đi cũng chẳng tìm thấy chỗ để đặt chân. Nhưng Đường Duệ vẫn bình chân như vại, thoải mái rẽ cây mà đi, trước kia lúc đi làm nhiệm vụ, anh còn từng đụng phải những cây cỏ cao tận ba mét, thế nên mới bằng này thì thấm vào đâu mà phải sợ.
Cứ vậy đi thêm khoảng hai mươi phút, Đường Duệ chợt nhìn thấy một cái thùng container. Anh biết, có lẽ mình đã tới được doanh trại của Liễu Tô. Anh từ từ tiến lại gần container, thấy bên trong tối đen như mực, có lẽ Liễu Tô chưa dậy.
Đường Duệ thật sự khâm phục lòng can đảm của Liễu Tô sát đất, theo lời Thường Minh thì cô chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã dám ngủ bên ngoài khu hoang dã, còn không thèm lắp đặt hay sử dụng thiết bị bảo vệ nào, nếu người tới là kẻ xấu, cũng chẳng biết cô có đánh lại không nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây