“Nào, ôm chị một cái.” Liễu Tô nhẹ nhàng gỡ túi nilon vướng trên người Anh Anh xuống rồi cẩn thận cất đi, đây là đất nhà mình, không thể vứt rác bừa bãi.
Cô không buông lời tiêu cực mà chỉ ôm lấy Anh Anh, sau đó cả nhóm nhanh chóng xuống núi.
Liễu Tô tắm rửa cho Anh Anh xong, nhìn thời gian vẫn còn sớm, cuối cùng quyết định ra ruộng trồng trọt thay vì tham gia thi đấu.
Thi đấu vào buổi tối vẫn nhìn thấy đường được, nhưng trồng ruộng thì không thể.
Đợi đến khi Liễu Tô trồng ruộng xong cũng là giờ ăn tối như thường lệ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây