Từ Trạch Khải quay lại nhìn, biết Liễu Tô nói con nào: “Con tê tê này bị bệnh, lúc ở ngoài hoang dã bị trúng độc, mỗi ngày đều phải bổ sung mật ong, nếu không vảy trên người sẽ bị rụng.”
Liễu Tô thấy rụng thì cũng được, miễn là có thể ăn sâu là được rồi: “Tôi có thể nuôi không?”
Từ Trạch Khải lại nhìn Liễu Tô, chọn cách nói thẳng: “Vừa rồi có lẽ tôi đã nói nhẹ nhàng rồi, nó không phải rụng bình thường, mà giống như bệnh bạch tạng vậy. Chỗ vảy rụng sẽ chuyển sang màu trắng, cơ bản thì giống như hói đầu, khiến nó giờ bị trầm cảm. Nó trông rất buồn bã, trừ khi cô có thể đảm bảo cung cấp mật ong, nếu không thì cô có mang nó đi, nó cũng chẳng làm được gì.”
“Năng lực của nó là điều khiển sâu, trong phạm vi chắc chắn có thể điều khiển sâu. Nếu không phải nó bị trầm cảm thì cũng không thể ở lại trung tâm kiểm nghiệm.”
“Nếu cô có thể đảm bảo cung cấp mật ong liên tục, cô có thể mang nó đi, không tốn tiền, coi như làm việc thiện. Cô cũng biết bây giờ mật ong rất đắt mà, ở trung tâm kiểm nghiệm chúng tôi cũng không có cách nào cung cấp mật ong cho nó mỗi ngày. Ăn cơm đều là nó tự thu hút sâu, bây giờ ăn cũng ngày càng ít, nếu cô muốn thì bây giờ có thể bế đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây