Huống hồ họ cũng đâu có cần thứ này, chẳng lẽ tính mạng của họ lại dựa dẫm vào mỗi mười phút dị năng kia? Vậy thì đã sớm chết trăm nghìn lần rồi.
Họ còn sống tới bây giờ toàn nhờ may mắn cả!
Tỷ như Tùy Bưu, lần này cũng khờ khạo xông lên tuyến đầu, kết quả hầu như chẳng bị làm sao, không thấy cuối cùng toàn là Đường Duệ bị thưa, còn anh ta dù đánh cận chiến vẫn không một vết sứt đó thôi. Tới trúng độc cũng nhẹ nhàng vượt qua, giờ còn trà trộn vào được cả nông trường. Khó trách người xưa có câu người ngốc có phúc của người ngốc, đúng là không sai mà.
Có điều như vậy mà còn mặt dày ăn chực đồ của Liễu Tô cho nữa thì có hơi không tốt cho lắm.
Nhưng Đường Duệ chẳng có ý kiến gì, tống được mấy quả thực vật biến dị đó đi là anh yên tâm lắm rồi, bèn lái sang chuyện khác: “Lát nữa mấy cậu đừng để Liễu Tô phát hiện đấy. Cơm nước xong, tôi với mấy cậu sẽ cùng đi làm việc tiếp, lần này là đào một ao nuôi cá nằm cạnh hồ nước, sâu hai mét, rộng khoảng ba trăm mét vuông, đặng xây thêm tường đất cao ba mét để rào ao cá lại. Chưa hết, còn phải cày bừa cho xong mười ba mẫu đất Liễu Tô cần dùng ngay mai, kế tiếp là đào một cái kênh dẫn nước tới ruộng, cuối cùng là khai hoang một mẫu đất gần khu chăn nuôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây