Đường Duệ bên này cũng không ngẩng đầu lên. Thấy Liễu Tô dừng lại, hiểu rõ cô đã dùng hết dị năng nên anh thấp giọng nói: “Em cứ vào nhà nằm nghỉ trước, chờ lát nữa đi. Số dây này đủ cho tôi đan một lúc rồi, đợi dị năng của em phục hồi rồi chúng ta tiếp tục.”
Liễu Tô suy nghĩ một lúc, Đường Duệ nói cũng đúng, cô cố ở đây làm gì? Cô đâu cần đan giỏ.
Không cần phải cố mạnh miệng để làm kẻ mạnh.
Có lẽ đừng nên đứng đây cho chướng mắt, cứ trở về phòng nằm là được.
Từ khi vào nông trường đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, cô đã thấy mệt và buồn chán, hôm nay khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây