Nghe Tiêu Hùng Miêu nói khách quý, nụ cười trên mặt người đàn ông càng nịnh nọt hơn, anh ta cúi người, cười nịnh với bọn Tùy Bưu: “Anh cứ gọi tôi là ông Vương, mời anh theo tôi, ngoài trời nắng nóng, chúng ta vào trong nhà đi, tôi sẽ lập tức gọi người đến.
Tiêu Hùng Miêu dẫn mọi người vào trong nhà, không nhìn những người ngồi dưới đất.
Liễu Tô nhìn thấy mà lòng không khỏi khó chịu, những người này chẳng có phản ứng gì cả.
“Tất cả nô lệ ở đây đều tự nguyện.” Tiêu Hùng Miêu ngồi xuống, không biết vì lý do gì mà lại bắt đầu giải thích: “Từ khi mở chợ nô lệ này, tôi đã có một yêu cầu, nô lệ không được phép bị người khác buôn bán mà chỉ có thể tự bán mình.”
Có lẽ sẽ có vài tình huống không tránh được nhưng ít nhất tôi hy vọng khi bọn họ tự bán mình sẽ là tự nguyện.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây