Nhưng đó đã là món ngon nhất trong phòng ăn rồi.
Cô không hề muốn nhớ lại hồi ức đau khổ đó chút nào, bởi vì cô còn chưa ăn đủ trái ngọt.
“Chúng ta đi thăm mèo trắng trước đi, không biết mèo trắng có đi cùng chúng ta hay không nữa.” Liễu Tô muốn vào thẳng vấn đề, bởi vì cô không muốn chậm trễ hơn nữa, cô vẫn còn việc phải làm.
Từ Trạch Khải đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Chắc là cô có thể mang đi được đấy, dạo trước thú ngữ giả đã nói chuyện với nó, nó nói muốn ra ngoài làm, nhưng đòi tiền lương quá cao, khoảng tầm mười nghìn điểm tích lũy. Cả tuần con mèo được ăn một con cá nhỏ, hàng ngày cho ăn cơm đủ ba bữa, bữa nào cũng phải có thịt, còn phải gãi người đấm bóp cho nó.”
Từ Trạch Khải hết nói nổi, tiền lương và đãi ngộ còn cao hơn cả anh ta, so ra anh ta còn chẳng bằng một con mèo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây