Khi mà cả hai sắp không thể thở được nữa, anh ấy thả cô ra.
Cơ thể anh ấy bắt đầu nóng lên. Anh vừa lúng túng vừa ngại ngùng.
Mạnh Thính Vũ không dám dịch chuyển, mặc kệ cho Thịnh Thao vùi vào gáy của cô dần dần điều hòa hơi thở.
Thịnh Thao cho rằng bản thân anh ấy sẽ không bị kích thích, nhưng khi anh ấy ôm cô, ngửi mùi hương trên người cô, ngược lại càng làm cho anh ấy kích thích hơn. Anh ấy chỉ có thể đứng dậy, anh ấy cố ý xoay người đi, ánh mắt của anh ấy đảo qua: "Em có đói không? Anh đi mua ít đồ ăn nha?"
Mặt của Mạnh Thính Vũ cũng đỏ bừng bừng, cô cúi đầu xuống, và nhẹ nhàng ừ một tiếng, coi như cô không cảm nhận được sự thay đổi vừa rồi của anh ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây