Mạnh Thính Vũ bị gió lạnh thổi đến mức tư duy trở nên chậm chạp, chớp chớp mắt: “Ra nước ngoài?
“Đúng thế. Từ Triều Tông sâu sắc nhìn cô một cái, lùi sau mấy bước, không cố gắng giam cầm cô nữa: “Học kỳ sau cậu ta sẽ ra nước ngoài, không cần tôi nhắc nhở, em cũng biết hai người sẽ không có tương lai.
Mạnh Thính Vũ cúi đầu, nhìn màn sương mỏng trên đất, rơi vào trầm tư.
“Không cần biết em tin hay không tin, điều tôi nói đều là sự thật. Từ Triều Tông chậm rãi nói: “Lời tôi nói tới đây, việc sau này không có liên quan gì tới tôi nữa. Mạnh Thính Vũ, em tự bảo trọng.
Sau khi nói hết, anh lại nhìn cô một cái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây