"Chúc mừng." Cô quay đầu nhìn thoáng qua, thời tiết cũng không tệ lắm, ánh mặt trời bên ngoài phòng ánh mặt trời chiếu vào, chiếu vào trên mô hình địa cầu, "Là một sự chúc phúc tôi rất thích."
Quanh đi quẩn lại, sự chúc phúc này cuối cùng về lại với cô. Sau khi đi tới nước Anh, Mạnh Thính Vũ và Thịnh Thao cũng thường xuyên liên hệ hơn so với trước kia nhiều, Thịnh Thao rất quan tâm cô, thời điểm khi cô vừa mới tới, đã gửi cho cô mục chú ý, truyền đạt cho cô kinh nghiệm làm như thế nào để có thể hòa nhập vào tập thể mới nhanh nhất.
Có thể là bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, bây giờ Thịnh Thao đã tự tin bình tĩnh hơn lúc trước.
Nhân ngày nghỉ, anh ấy gác lại những công chuyện trong tay, ngồi trên máy bay mười giờ đến đây, dĩ nhiên không phải cố ý tìm cô.
Gặp lại Thịnh Thao sau hơn hai năm, Mạnh Thính Vũ ban đầu còn không nhận ra, màu da của Thịnh Thao có chút đen, thứ không thay đổi chính là, lúc anh ấy nhìn thấy cô, vẫn là cười trước khi nói bất cứ lời nào, cười lên vẫn giống như trước đâu, rất ấm áp lại chân thành. Rõ ràng cũng đã quen phương thức chào hỏi bên phương tây, nhưng khoảnh khắc vừa đưa tay ra, lại sợ sệt thu lại, ngàn lời nói biến thành một câu, "Thính Vũ, đã lâu không gặp."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây