Tần Độ khẽ nhếch khóe môi: "Tổng giám đốc Từ thật đúng là đánh hơi được, đây là không định giả vờ bạn bè gì đó trước mặt Thính Vũ sao? Cũng là làm khó cậu, vờ vịt khá lâu."
"Không vờ vịt được bằng anh, giả vờ như thật." Từ Triều Tông thản nhiên đưa mắt liếc anh ấy: "Thằng ngu bình thường cũng nghĩ rằng người khác cũng là thằng ngu, tổng giám đốc Tần, anh nói xem anh như thế có phải rất buồn cười hay không, muốn dùng một ít thủ đoạn cũng không biết giấu mình cho kỹ một chút, giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng tự bê đá đập chân mình."
"Tổng giám đốc Từ đương nhiên rất có hiểu biết đối với chuyện luồn cúi này. Chỉ tiếc, người có bản lĩnh nhưng lại không có sân khấu để biểu diễn." Tần Độ liếc anh: "Chắc là bắt đầu từ người bạn trai đã ra nước ngoài của Thính Vũ, tổng giám đốc Từ đã có tâm tư, giờ cũng đã sắp hai năm, tổng giám đốc Từ có từng nghĩ đến một vấn đề, là kiếp này chỉ có thể làm người qua đường Giáp không nhỉ?"
"Tôi có phải người qua đường Giáp hay không cũng không nhọc lòng tổng giám đốc Tần quan tâm." Từ Triều Tông ngữ khí mỉa mai: "Dù sao phần diễn của tổng giám đốc Tần đã kết thúc rồi, đúng không."
Lý Hồng Quân tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã giặt xong quần áo của Mạnh Thính Vũ, đang lúc chuẩn bị phơi nắng, lơ đãng nhìn xuống dưới lầu, thế mà thấy được Tần Độ với Từ Triều Tông.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây