"Không có." Mạnh Thính Vũ lắc đầu, tóc xõa tung trên gối đầu màu trắng, trông cô có vẻ vẫn có hơi yếu ớt, ngay cả ánh mắt cũng ôn hòa hơn rất nhiều: "Từ Triều Tông, thật ra anh cũng không nợ tôi cái gì, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ như vậy. Chúng ta đều trở lại mười mấy năm trước, chắc chắn đều có việc quan trọng hơn cần hoàn thành, anh xem, tôi cũng không muốn vào đài truyền hình giống như kiếp trước, chính là muốn thử trải nghiệm cuộc sống khác biệt một chút, anh cũng vậy mà, trước kia anh cũng chưa từng nghĩ muốn hùn vốn với Vương Viễn Bác và Ân Minh, bây giờ ba người các anh cùng nhau gây dựng sự nghiệp, con đường anh muốn đi chắc chắn cũng không giống."
Từ Triều Tông nhìn cô chăm chú trong chốc lát, dời tầm mắt, cười một tiếng: "Người khác nói thật không sai, người bị bệnh đều sẽ khá yếu ớt thậm chí mềm lòng. Nếu em không bệnh, chắc chắn sẽ không uyển chuyển như vậy."
"Để anh giúp em phiên dịch, em muốn nói với anh." Anh bỗng đổi sắc mặt, bắt chước vẻ mặt với giọng điệu nói chuyện của cô: "Từ Triều Tông, anh nhanh chóng bỏ cái suy nghĩ này đi, đừng có nằm mơ, đừng si tâm vọng tưởng, ta tuyệt đối sẽ không quay đầu lại nhìn anh thêm một lần nào nữa!"
Mạnh Thính Vũ quay đầu đi, bả vai khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là bị phiên bản bắt chước này của anh làm cho tức cười.
Từ Triều Tông thấy cô cười, càng được khích lệ, bắt chước lời cô khuyên anh lúc trước, nói tiếp: "Từ Triều Tông, anh có bị ngốc hay không, anh quả thật không còn thuốc chữa rồi, tôi nói cho anh biết! Sao anh không nói lời nào, có phải bị tôi nói trúng rồi hay, tròng mắt của anh chuyển động một chút tôi cũng biết anh đang nghĩ cái gì, hừ!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây