Lý Hồng Quân dùng đũa gõ vào hình tiểu thánh nữ ở trong dĩa, rồi nói với giọng điệu nghiêm khắc: “Vậy chúng tôi có thể gọi hành vi này là bắt cóc không? Cậu coi, mấy ngày trước rõ ràng cậu đã nói với anh ấy là cậu phải tăng ca, anh ấy biết cậu không rãnh, với lại anh ấy cũng chấp nhận chuyện này rồi. Nhưng sau đó, sao anh ấy lại đứng dưới lầu đợi cậu trong khi cậu cũng không hề hay biết, anh ấy cũng không nói với cậu. Như vậy có phải tớ có thể đoán là anh ấy không cho cậu quyền lựa chọn không. Cậu xem, anh đã đợi em lâu như vậy rồi, em sẽ không từ chối anh phải không? Sao cậu có thể từ chối được?
Mạnh Thính Vũ bị chọc cười bởi giọng điệu của cô ấy, nói một câu biện hộ cho Tần Độ: “Chắc anh ấy không có ý đó đâu.
“Bất kể anh ta có ý đó hay không, tớ đều kiến nghị cậu nên nói rõ ràng với anh ấy, để tránh lần sau lại gặp phải chuyện như thế này nữa. Lý Hồng Quân nói một cách sảng khoái: “Bởi vì đàn ông rất dễ động lòng, chẳng hạn giống như ba của tớ, ba tớ chiên rau mà làm hư cái nồi luôn, mẹ tớ chửi ông ấy thành sự thì ít bại sự thì nhiều, ông ấy lại nói ông ấy là muốn nấu cơm cho bà ấy ăn. Sau đó mẹ tớ đã nói gì không hay, nghe đến đây, có phải cậu cũng cho là mẹ tớ không nên tiếp tục cãi nhau với ba tớ phải không, dù sao thì ông ấy xuống bếp để nấu cơm cho bà ấy ăn mà!
Vẻ mặt của Lý Hồng Quân nhìn Mạnh Thính Vũ một cách nghiêm nghị: “Nhưng mà, cuối cùng thì người dọn dẹp một bãi lộn xộn trong bếp là mẹ tớ. Bọn họ đúng là rất giỏi sử dụng chiêu này, nhưng vấn đề là chúng ta cần bọn họ làm như vậy không?
Mạnh Thính Vũ khâm phục cô ấy sát đất, cô liền vỗ tay, tán thường một cách chân thành: “Không hổ là Lý Hồng Quân! Đưa ra dẫn chứng hợp lý, không thể cãi lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây