Sau khi Từ Triều Tông đi ra từ công ty, cũng không vội quay về trường học. Từ khi biết Phương Dĩ Hằng chưa hề biến mất sau mười tám năm, anh trở nên sa sút tinh thần.
Phẫn nộ? Không phải.
Sợ hãi? Cũng không phải.
Anh không nói rõ được cảm xúc trong lòng. Chỉ là anh có chút mờ mịt, thật sự đến giờ khắc này, anh cũng sẽ không đi ngờ vực cái gì. Rõ ràng so với ai khác anh hẳn là hiểu người bên gối anh, anh cho rằng mình hiểu cô như lòng bàn tay.
Anh còn nhớ rõ vẻ mặt thất vọng ngày đó của cô, anh cũng không xác định, phải chăng cô có bị làm cảm động.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây