Anh ấy sẽ để lại hình ảnh rất, rất xấu trong tâm trí cô: Một người yêu cũ không biết đủ, quấn chặt lấn, ghê tởm cực kỳ.
Thịnh Thao hít một hơi thật sâu, giọng điệu càng thêm dịu dàng: "Vui thật đấy, giờ anh thấy rất nhớ đồ ăn trong nước, đặc biệt là lẩu, mấy ngày trước anh còn dẫn mẹ đi tìm quán lẩu ở đây, haizzz không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý không, luôn cảm thấy nó không phải mùi như kia."
“Anh ăn vẫn chưa thấy chán sao? Mạnh Thính Vũ bật cười: “Em thấy anh hồi trước tuần nào cũng muốn đi ăn lẩu.
"Lẩu thì có ăn mãi cũng không bao giờ thấy chán." Thịnh Thao rất muốn tiếp tục trò chuyện với cô, nhưng anh ấy biết rõ đạo lý vừa đủ thôi, anh ấy muốn cho cô biết, mình vẫn là Thịnh Thao luôn bao dung cô như trước đây, bèn nói: "Thính Vũ, anh không quấy rầy em với bạn học ăn cơm nữa." Vừa nói tới đây, anh ấy lại nhẹ giọng bổ sung thêm: "Cũng đến giờ anh phải dậy đi học rồi, mỗi ngày đều bận rộn, không có thời gian quen biết các bạn học ở bên này, nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra đâu, có lẽ tâm lý đang thay đổi, không muốn quen biết bạn mới, bọn họ gọi anh đi tụ tập dự tiệc tùng gì đó, anh chưa từng đến đó. Luôn cảm thấy mình sang bên này trở nên quái gở đi rất nhiều, nhưng như thế này cũng tốt, anh không có thời gian hay tâm trạng kết bạn kết bè.
Mạnh Thính Vũ đương nhiên muốn động viên anh ấy: "Anh qua bên đó để đi học mà, mỗi ngày nên vui vẻ hơn, như vậy chú và dì cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây