Anh cũng không kiêu ngạo như vậy, cũng không mạnh như vậy, cũng chỉ là người bình thường ác liệt mà thôi.
Mí mắt Từ Triều Tông cũng không nâng một chút, hiển nhiên cũng không đặt lời này của Ân Minh ở trong lòng.
Anh vĩnh viễn cũng sẽ không phủ nhận Thịnh Thao là một người tốt, nhưng thì tính sao, cũng không gây trở ngại anh chán ghét thậm chí chán ghét Thịnh Thao. Chỉ là anh cũng cần thiết phải thừa nhận, Thịnh Thao đã cho Mạnh Thính Vũ vui vẻ, mặc dù không phải toàn bộ công lao, nhưng ít ra, anh ta khiến cô vui vẻ. Mà vui vẻ như vậy, anh hẳn là có thời gian rất dài lâu không cho cô rồi, cho nên khi cô trọng sinh trở về, trong ánh mắt luôn là có hờ hững nhàn nhạt.
Từ Triều Tông thu tầm mắt trở lại vị trí của mình, ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn chằm chằm kế hoạch anh kê liệt dưới bàn sách.
Anh có bốc đồng với sự nghiệp, vẫn dã tâm bừng bừng như cũ, cũng không biết vì sao, trong đầu hiện lên một màn cô không vui không buồn mà nói “Tôi đã buông xuống, trái tim anh co rút đau đớn từng nhịp. Có thể bị tê mỏi lâu, có thể anh bị quá nhiều thứ đã che hai mắt của anh, cho nên anh giống rất nhiều đàn ồn ti tiện ngu xuẩn, ở lúc mới vừa mất đi cũng không có cảm nhận quá sâu, nhưng hôm nay nhớ lại, anh thật sự có thể tiếp nhận nhân sinh không có cô sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây