Lúc ấy cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười trong rưng rưng, không ngừng nói lời cảm ơn anh ta.
Anh ta nhìn chăm chú cô, lấy cho cô một tờ khăn giấy.
Phương Dĩ Hằng cũng rất để bụng chuyện này, có đôi khi vội vàng xong cũng sẽ gọi điện thoại cho cô dò hỏi tiến độ bệnh tình. Nhiều năm trôi qua, bọn họ giống như bạn già, anh ta sẽ tận khả năng mà trợ giúp cô, sẽ giới thiệu giáo sư quyền uy ở phương diện này mà anh ta quen biết cho cô, có đôi khi cô ở bệnh viện không kịp ăn cơm, anh ta còn sẽ đưa cơm tới cho cô, tần suất không cao.
Anh ta là một người rất hiểu được đúng mực, cũng không có bất kì hành động gì vượt qua bạn bề bên ngoài.
Hiện tại cô trở lại quá khứ, nhìn khuôn mặt ngây ngô non nớt của Phương Dĩ Hằng, trong lòng vẫn như cũ là cảm kích.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây