Trong lòng Tất Tuyết vừa tủi thân vừa tức giận nhưng không thể không nhẹ giọng khuyên bà Cố: “Mẹ hiểu lầm rồi.
Chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu. Hôm nay là ngày vui của con và Thanh Lâm, mẹ từ xa đến, ngồi xe lâu như vậy cũng mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi trước, đợi đến khi lễ cưới kết thúc, chúng con sẽ giải thích với mẹ, được không?”
Thực ra, cô nói như vậy, vừa là nói cho bà Cố nghe, đồng thời cũng là nói cho những vị khách có mặt nghe.
Nếu bà Cố bây giờ chịu bỏ qua mọi chuyện, ít nhất có thể khiến cho cảnh tượng này không quá khó coi, sau đó có thể tìm cách bù đắp lại, nói rằng bà Cố hiểu lầm, như vậy thì mọi người cũng không đến nỗi quá mất mặt, mọi chuyện cứ thế mà trôi qua. Hơn nữa, cô tin rằng, bà Cố là mẹ ruột của Cố Thanh Lâm, vì con trai, bà ít nhiều cũng sẽ nể tình.
Nhưng bà Cố rõ ràng không chịu chấp nhận điều này, bà nhìn Tất Tuyết từ trên xuống dưới, nói: “Cô biết nó đã có vợ rồi chứ? Cô là một cô gái tốt, cũng không đến nỗi nào, không thể tìm một người đàng hoàng để lấy sao? Sao lại phải tự hạ thấp mình như vậy, nhất quyết phải tìm một người đã kết hôn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây