Đầu Cố Thanh Lâm ong ong, nửa bên mặt cũng lập tức nóng bừng. Không chỉ vì bị tát, mà còn vì lễ cưới vốn náo nhiệt, bỗng chốc trở nên im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh.
Trong số những người có mặt ở đây, có vợ mới cưới của anh là Tất Tuyết, có vợ chồng sư đoàn trưởng Dịch, có Sư trưởng Trịnh, có lãnh đạo quân khu, còn có mấy tiểu đoàn trưởng quan hệ tốt với anh, cùng các đồng nghiệp của Tất Tuyết ở bệnh viện. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Sắc mặt Cố Thanh Lâm khó coi đến cực điểm, cố tình hạ thấp giọng, đè nén cơn giận nhưng lại không thể không mang theo chút cầu xin: “Mẹ, không sao chứ, mẹ làm sao vậy? Mẹ bình tĩnh trước đã, con sẽ giải thích với mẹ sau.”
Nếu nói rằng, trước khi mẹ anh xuất hiện, Cố Thanh Lâm còn đắc ý thì sau khi mẹ anh tặng anh một cái tát trước mặt mọi người, anh ta chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống. Trong lòng anh thầm hận, sao hôm nay lại có nhiều lãnh đạo, còn có cả những người đồng đội của anh đến thế, sớm biết hôm nay sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy, anh sẽ không mời họ đến.
“Mẹ hỏi con, Hương Thảo đâu rồi?” Bà Cố nói, nước mắt đã sắp rơi vì lo lắng: “Con bé ở đây không quen biết ai, nếu có mệnh hệ gì, ta sẽ không tha cho con! Mẹ nói cho con biết, con có tìm thêm một trăm người nữa, cũng không ai tốt bằng Hương Thảo, mẹ chỉ chấp nhận con bé ấy!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây