“Vỡ đầu còn bị đánh? Không phải nên cho ăn đồ ngon để dỗ dành sao?” Tô Hương Thảo hơi ngạc nhiên: “Mẹ anh không ngăn cản sao?”
Nghiêm Lẫm im lặng một lát, nói: “Lúc đó mẹ tôi đã không còn nữa.”
Tô Hương Thảo biết mẹ Nghiêm Lẫm đã không còn nữa nhưng cô không ngờ, hóa ra khi anh còn nhỏ như vậy, mẹ anh đã qua đời.
Đụng chạm đến chuyện đau lòng của anh, Tô Hương Thảo cảm thấy rất áy náy: “Xin lỗi. Tối nay anh muốn ăn gì?”
Nghiêm Lẫm nhớ đến lời cô vừa nói, bị thương phải ăn đồ ngon để dỗ dành, cô đây là coi anh như trẻ con, đang dỗ dành anh sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây