“Năm sau anh về nhà ăn Tết không?” Cô nghe bà Triệu nói, bảy tám năm nay, Nghiêm Lẫm đều đón Tết ở đây. Thấy anh lúc này nhắc đến bánh mẹ anh gói, chắc là nhớ nhà rồi.
Nghiêm Lẫm im lặng một lúc, giọng trầm xuống: “Mẹ tôi mất rồi. Về hay không cũng vậy thôi.”
“Xin lỗi.” Tô Hương Thảo nói, cô không ngờ chủ đề này lại chạm đến nỗi buồn của Nghiêm Lẫm. Cô có thể hiểu được cảm giác này. Hồi nhỏ, cứ đến Tết, cô thấy con nhà người ta đều có bố mẹ ở bên đón Tết cùng, trong lòng vừa buồn vừa ghen tị. Ở nhà chỉ có cô và bà, cứ đến Tết đến lễ lại thấy hơi lạnh lẽo, không được náo nhiệt như nhà người khác.
Có lẽ vì mỗi người đều có tâm sự riêng nên bầu không khí nhất thời chùng xuống, chỉ còn lại tiếng đũa vô tình chạm vào chậu sắt khi khuấy nhân bánh và tiếng sột soạt cán vỏ bánh. Nhân đã trộn xong, vỏ bánh cũng đã cán được kha khá, có thể bắt đầu gói bánh rồi.
Tô Hương Thảo rắc bột mì lên thớt, mọi người cùng nhau gói, đông người sức mạnh lớn, chẳng mấy chốc đã gói được mấy hàng bánh ú nu ú nần, xếp ngay ngắn trên thớt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây