“Ồ, Hương Thảo, đang bận à? Bà Triệu có nhà không?” Bà Lưu mặc một bộ quần áo mới tinh, vẻ mặt hớn hở: “Đây đều là đồng chí ở ủy ban khu phố và bộ phận vũ trang, đến thăm hỏi gia đình quân nhân liệt sĩ nhân dịp năm mới.” Bà nói.
Tô Hương Thảo có chút kinh ngạc, trước đây cô không biết bà Triệu là gia đình liệt sĩ. Ở đây nhiều ngày như vậy, cô chỉ biết bà Triệu là một bà lão cô đơn, không có người thân bên cạnh nhưng bà Triệu chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện gia đình, Tô Hương Thảo sợ khơi gợi nỗi buồn của bà nên cũng không hỏi.
“Chúc mừng năm mới.” Tô Hương Thảo cười hỏi thăm: “Bà ở trong nhà, mời vào, lên nhà ngồi.”
Những người ở ủy ban khu phố và bộ phận vũ trang đến mang theo một bao gạo, còn có một chai dầu cải nhỏ, có lẽ với người đời sau thì không nhiều nhưng đối với những người sống trong thời đại này thì đã rất tốt rồi.
“Nhiều năm như vậy rồi, hiếm khi tổ chức còn nhớ đến bà già cô đơn như tôi, đến Tết đến lễ đều đến thăm tôi.” Bà Triệu nhớ lại chuyện cũ, không khỏi có chút buồn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây