Ninh Huệ Như không nhịn được mà cảm thán trong lòng, đứa trẻ này thật quá thật thà, hoàn toàn không có chút lanh lợi nào của Tất Tuyết.
“Không sao đâu, con vào đi.” Ninh Huệ Như đứng dậy đi đến cửa, lấy cho cô ta một đôi dép lê: “Đứa trẻ này, trời mưa không mang ô cũng không biết tránh mưa, lát nữa bị cảm lạnh thì không tốt. Mợ lấy cho con một bộ quần áo sạch, lát nữa con đi tắm nước nóng, thay quần áo khô.”
Nghe vậy, hốc mắt Tất Tú đỏ lên, kể cả mẹ cô ta, chưa từng có ai quan tâm đến việc cô ta có bị bệnh hay không. Dù sao thì, ngay cả khi cô ta bị đánh thành như vậy, mẹ cô ta cũng khuyên cô ta nhẫn nhịn.
Cô ta vẫn không chịu vào, chỉ đứng ở cửa, kể lại những chuyện mình đã nói với Tất Tuyết hôm nay cho Ninh Huệ Như nghe.
Cô ta nói: “Mợ, người đó thực sự là một tên khốn nạn, cháu sợ nếu cháu về nhà, thật sự sẽ bị hắn ta đánh chết mất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây