“Không dậy.” Úc Tinh Hà lại tiếp tục ôm cô như lúc trước, nhưng không còn vùi mặt vào hõm vai cô nữa, dứt khoát ôm cô xoay người, biến thành Sở Phi Niên nằm úp trong lòng anh.
“Không có mùi bánh donut.” Úc Tinh Hà cúi đầu nhìn cô: “Em ăn bao nhiêu hạt thông?”
“Không nhớ rõ.” Sở Phi Niên nghe anh nhắc đến hạt thông, đột nhiên nhớ đến một chuyện, vì vậy đưa tay vào túi áo sờ soạng, lấy ra một nắm hạt thông đã bóc vỏ, đưa cho anh: “Cho anh.”
Đây là hạt thông cô bóc lúc xem lễ trao giải, lúc sắp đi không biết nghĩ gì, tiện tay nhét hết vào túi áo.
Úc Tinh Hà nhận hạt thông, nhớ đến chuyện của mình, nhặt chiếc cúp không biết lăn xuống gầm ghế từ lúc nào lên, đưa cho Sở Phi Niên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây