Hồ Nhàn vẫn đang ngậm một đầu cánh gà trong miệng, nghe thấy giọng nói của Hoa Lâm Cảnh không cảm thấy kỳ lạ, cô ấy biết Hoa Lâm Cảnh không phải người, hoặc nói cách khác không phải người sống, kỳ quái nhìn Đại sư Dương, hỏi: “Ông vừa gọi cậu ấy là gì?”
“Hoa Lâm Cảnh?” Chàng trai cao gầy tự lặp lại một lần, nghiêng đầu, cúi mắt nhìn cô ấy.
Hồ Nhàn ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Là... là người nhà họ Hoa mà tôi đang nghĩ đến hả?”
Gần nửa tháng trôi qua, sắc mặt của Hoa Lâm Cảnh đã không còn tái nhợt như trước nữa, trông không còn vẻ bệnh tật, anh ta gật đầu với Hồ Nhàn.
Bịch!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây