Nhưng Sở Phi Niên không nhìn thấy, cô không có điểm xuất phát đó, cô chỉ là một đoạn dây lơ lửng trên thế giới này, không có điểm xuất phát cũng không có điểm kết thúc.
Nhưng Sở Phi Niên bây giờ giống như đã tìm được điểm xuất phát đó.
Đợi Úc Tinh Hà ngủ, Sở Phi Niên nằm trong sân, Khương Bình không về, ngồi bên cạnh, trong tay cầm một cái hồ lô to bằng ngón tay cái.
“Cô biết được chuyện gì rồi?” Khương Bình hỏi cô.
Sở Phi Niên nói: “Nhớ lại rất nhiều chuyện đã quên.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây