Con hồ ly màu đỏ rực lập tức lao về phía bóng đen.
Bóng đen không coi con hồ ly ra gì, lạnh lùng cười: “Hồ ly tự dâng đến cửa, không ăn thì phí!”
Khi Sở Phi Niên đuổi tới, vừa hay nhìn thấy Hồ Nhàn và Liêu Giác tách ra. Hồ Nhàn rơi xuống đất, run rẩy, lông hồ ly xung quanh rụng đầy đất, khóe miệng còn vương một vệt máu.
“Hôm nay dù có mất một cái đuôi, tôi cũng phải giết cô!” Hồ Nhàn tức giận nói.
Cô ấy còn muốn lao lên, Sở Phi Niên lại ấn tay lên đầu cô ấy, đẩy về phía Khương Bình phía sau: “Ngoan ngoãn ở yên đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây