Một lát sau, Sở Phi Niên và Khương Bình đứng đợi ở một trạm xe buýt. Khương Bình không nói muốn đi đâu, cũng không định đến đây ngồi xe buýt.
Sở Phi Niên chỉ biết đi theo.
“Bây giờ cô không phải người, nhưng tôi là người.” Khương Bình nói: “Tôi di chuyển vẫn phải dựa vào hai chân của mình, hoặc là phải ngồi xe….”
“Anh đến núi Hoành Đỉnh khi nào vậy?” Sở Phi Niên hỏi.
Núi Hoành Đỉnh cách thành phố A rất xa, khác tỉnh. Nếu Khương Bình đi từ thành phố A đến đây, có thể đi bay thẳng đến sân bay của tỉnh, nhưng muốn đến núi Hoành Đỉnh, cả hai một nam một bắc, vừa hay bị một thành phố ngăn cách.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây