Thôn Khương Bình rất nhỏ, ở sâu trong núi, lúc cô đi đến phát hiện có một con đường thông lên miếu trên kia, nhưng nếu người ta mà đi đến bên này, chỉ sợ mấy tiếng mới đến được.
Vì giữa thôn Khương Bình và núi Long Hưng có 2 ngọn núi chắn ngang.
Chuẩn xác mà nói, vị trí thôn Khương Bình ở ngọn núi đè lên đuôi rồng, cũng là chân núi, có thể trông thấy cái sơn động kia.
“Không có ai cả.” Sơn mị buồn bã nói: “Xem ra đã bị thứ kia ăn sạch rồi.”
Sở Phi Niên không phản bác, từ khi cô bước vào thôn này, đã biết không còn ai sống sót, cả thôn âm u đầy tử khí, ngay cả một ngọn đèn cũng không có, mùi hôi thối tràn ngập trong không khí, không có tiếng côn trùng, rất tĩnh lặng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây