“Sau đó đứa nhỏ này sợ hãi, bây giờ mặc kệ nói gì nó cũng không phản ứng, cũng không nói lời nào, nhưng lấy cơm đút cho nó ăn thì nó vẫn nhai rồi nuốt xuống.” Dương Tây nói.
Tiểu Cao nghe xong thì lập tức chạy đến hỏi: “Nói không chừng nó bị mẹ tát nên sợ thì sao?’
Hạ Chiêu khó xử nhìn cô ấy, thầm nghĩ nếu anh ấy không rõ thân phận của Sở Phi Niên thì anh ấy nhất định sẽ đồng ý với lời Tiểu Cao nói.
Đoàn người vừa nói chuyện vừa trở về chỗ ở, ông cụ Đường nói đến trọng tâm câu chuyện: “Tốt nhất mọi người nên ở trong phòng, ngày mai lên núi mang theo quần áo để thay và vật dụng đơn giản là được, trên núi cái gì cũng có.”
“Cái gì cũng có hả? Vậy có mạng không?” Sở Phi Niên hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây