Thôn Lưu gia tọa lạc trong một thung lũng nhỏ, chính giữa bằng phẳng, bốn bề là sườn dốc thoai thoải, trên sườn dốc đều là ruộng đồng do thôn dân khai khẩn.
Một con sông nhỏ chảy ngang qua thôn theo hướng đông tây, xung quanh là núi cao rừng rậm, tạo thành một bức bình phong tự nhiên.
Người ngoài khó vào, kẻ trong cũng khó ra.
Còn đất nhà Lưu Quý, phải theo dòng sông ngược lên, vượt qua một ngọn đồi mới thấy được.
Tần Dao đi dọc bờ sông ngược dòng, đến một cửa thung lũng, xoay người, bước vào núi.
Nhiều năm mưu sinh nơi mạt thế, tìm kiếm thức ăn đã trở thành bản năng của Tần Dao, khu rừng núi rộng lớn trước mắt, trong mắt nàng chính là một kho lương thực tự nhiên.
Mùa thu thú rừng tích mỡ để qua đông, béo tốt nhất, hơn nữa ở trong núi này, nàng vừa không phải lo lắng về động thực vật đột biến tấn công bất ngờ, cũng chẳng cần sợ có xác sống đột nhiên xông ra.
Tuy nhiên Tần Dao đã đánh giá quá cao thân thể hiện tại của mình, nàng vừa vào núi đi được chừng mười phút, hai chân đã bắt đầu không nghe sai khiến, bước đi run rẩy, như không thể chống đỡ được cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã khuỵu xuống.
Tần Dao giật mình trong lòng, vội vàng tìm một cây to gần đó để dựa vào, đặt xuống một trong hai cái bình đất nặng trĩu trong tay, cầm cái còn lại lên uống.
Dạ dày cồn cào, đầu óc gần như không thể suy nghĩ, nhìn những chiếc lá khô vàng trên cành cây, nàng thậm chí muốn hái xuống để ăn.
Tần Dao bị suy nghĩ của mình dọa sợ, cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ đói đến mất lý trí mất, phải nhanh chóng tìm thức ăn mới được.
Nhận ra điều này, Tần Dao một hơi đổ hết nước trong hai bình đất nhỏ vào bụng, tuy vẫn không thể chống lại cơn đói cồn cào dữ dội, nhưng cũng hồi phục được chút sức lực.
Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, tầm nhìn mờ tối không thể cản trở Tần Dao, nàng lập tức chộp lấy cái cuốc dựng bên cạnh cây đuổi theo.
Tuy nhiên, đối phương chạy nhanh hơn nàng nhiều.
Tần Dao chỉ có thể trơ mắt nhìn một con gà rừng mập mạp bay đi từ bên cạnh chân mình, để lại một chiếc lông màu sắc rực rỡ, dường như đang chế giễu nàng.
Tần Dao lại mắng Lưu Quý một trận tơi bời trong lòng lần nữa.
Nếu không phải vì tên chồng khốn nạn này vét sạch nhà cửa, không để lại một hạt gạo, thì sao bây giờ nàng đói đến mức ngay cả một con gà rừng cũng không bắt được?
Nghĩ lại, nàng một người lớn còn khó chịu đựng như vậy, bốn đứa trẻ ở nhà chẳng phải càng khó khăn hơn sao?
Trước mắt Tần Dao hiện lên hình ảnh cặp song sinh với cổ gầy guộc trong sương sớm, cùng ánh mắt mong đợi của Tứ Nương.
Trong chốc lát, cơ thể lại bùng phát ra sức mạnh, nàng vứt bỏ chiếc lông gà, tiếp tục đuổi theo.
Trời không tuyệt đường người, tuy không đuổi kịp gà rừng, nhưng lại để nàng phát hiện ra một bụi củ mài lớn.
Thôn dân nơi đây không biết cách xử lý, chạm vào chất nhầy của củ mài sẽ ngứa khắp người, cho rằng nó có độc, trừ phi là năm mất mùa đói đến cực điểm, nếu không ai cũng không đào về ăn, ngược lại lại tiện cho Tần Dao.
Bụi lá củ mài hình thuyền mọc rộng và dày, Tần Dao cầm cuốc đào vài lần, lăn ra vài củ mài to bằng nắm tay trẻ con, là giống củ mài nhiều củ có vị ngon.
Nàng mừng rỡ trong lòng, tiếp tục đào, đào ra rất nhiều củ mài, dùng cuốc gom lại, gần được hai mươi cân.
Không kịp đào nốt phần còn lại, Tần Dao nhặt củi tại chỗ, đào hố nướng củ mài ăn.
Không có đá lửa, trực tiếp khoan gỗ lấy lửa.
Lời khuyên của Tần Dao là người bình thường đừng dễ dàng thử khoan gỗ lấy lửa, bởi vì người không có kỹ thuật, chỉ làm đau lòng bàn tay.
Nhưng trong mạt thế khi bật lửa diêm quẹt đều trở thành tài nguyên hiếm, khoan gỗ lấy lửa là kỹ năng cần thiết của mỗi người sống sót trong căn cứ.
Lòng bàn tay nguyên thân toàn là chai dày, Tần Dao kéo dài tay áo vải gai bọc tay để bảo vệ, đặt mùn thông làm vật dẫn lửa vào rãnh đã đào trên khúc gỗ, nhanh chóng xoay thanh gỗ nhọn đầu trong lòng bàn tay.