Nguyên thân Dao nương là người chạy nạn đến đây, gia đình chết hết, một thân một mình chạy đến huyện Khai Dương.
Để nhập hộ tịch, tiếp nhận sự sắp xếp của quan phủ, cô nương mười tám tuổi xinh đẹp tươi tắn đã kết hôn với Lưu Quý, góa vợ hai mươi ba tuổi có bốn đứa con trong thôn Lưu gia, làm vợ kế của hắn.
Vốn tưởng từ đây có thể an ổn, nào ngờ Lưu Quý này ngoài dung mạo đẹp đẽ ra thì chẳng có gì tốt!
Ruộng không cày, việc không làm, nhà nào có chuyện vui hắn đều xông vào đầu tiên, suốt ngày rong chơi, trộm gà bắt chó chẳng ra thể thống gì.
Nếu hắn sinh ra trong gia đình phú quý, có thể làm một công tử phong lưu.
Nhưng lại sinh vào nhà bách tính bình dân, tính cách như vậy, bản thân hắn tuy thoải mái, nhưng hại khổ người xung quanh.
Khi mẹ ruột của các con trai kế còn sống, còn có thể kiềm chế hắn một chút, gia đình tuy nghèo nhưng vẫn có năm mươi mẫu ruộng, cả năm vất vả cày cấy, cả nhà không đến nỗi chết đói.
Nhưng từ khi Mạc thị sinh cặp song sinh rồi băng huyết qua đời, không còn ai quản thúc, tên bại gia Lưu Quý này chê cày ruộng vất vả, cũng không chịu đi làm, hễ thiếu ăn thiếu uống là bán ruộng, chẳng mấy chốc đã bán hết ruộng tốt trong tay!
May mà ba đệ đệ trong nhà hắn phát hiện, dưới sự ép buộc của người nhà mới giữ lại được hai mẫu.
Chỉ là mảnh đất đó, một mẫu xa hơn một mẫu, toàn nằm trong khe núi, cái gần nhất cũng phải đi đủ năm dặm đường!
Nhà nghèo rớt mồng tơi, bốn đứa trẻ khi đói khi no, có thể lớn lên được đã là kỳ tích.
Ba ngày trước, quan phủ làm mai mối, Lưu Quý đưa nguyên chủ về nhà, ném bốn đứa trẻ gầy gò trước mặt nàng, rồi phủi tay ra ngoài ăn chơi!
Lúc đó Dao nương đã choáng váng, nàng biết nhà Lưu Quý nghèo, còn có bốn đứa trẻ cuộc sống không dễ dàng, ngây thơ tưởng rằng chỉ cần phu thê cùng nhau cố gắng, cuộc sống cũng có thể tốt lên.
Hoàn toàn không ngờ, vừa mở vựa gạo ra, một hạt cám cũng không có!
Nàng chạy nạn đến đây, thân thể vốn đã đến giới hạn, trong nhà không có gì ăn uống, thấy mùa thu sắp tàn, mùa đông sắp đến, nàng lại vác cuốc xuống ruộng trồng lúa mạch đông để chuẩn bị lương thực cho năm sau.
Nào ngờ, ngã xuống giường, rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Còn tên khốn Lưu Quý, đến giờ vẫn chưa về nhà, nếu không phải Tần Dao xuyên không đến đây, e là chẳng ai biết cô nương muốn cố gắng sống tốt kia đã chết.
“Ai da~” Tần Dao thở dài, trong lòng nói, Dao nương, chúng ta cùng nhau sống tốt nhé!
Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của nhà họ Lưu, Tần Dao vẫn đau đầu.
Mùa đông sắp đến, căn nhà tranh xập xệ của Lưu Quý chắc chắn không thể chống chọi được với cái lạnh mùa đông.
Mùa đông ở đây sẽ có tuyết lớn, nhà tranh phải được gia cố, nếu không khi tuyết rơi nhiều, sẽ sập.
Nhà sập không sao, nhưng nếu đè chết người thì thật bi kịch.
Còn y phục, nàng và bốn đứa trẻ nhà họ Lưu đều mặc y phục cũ người ta cho, vừa không vừa vặn, lại rất cũ nát, bình thường mặc bẩn cũng không dám giặt, sợ vừa chà xát là rách!
Y phục ấm có thể mua vải bông và bông gòn tự làm, Tần Dao không nói mình có biết làm hay không, dù sao cũng có thể học, đúng không?
Chỉ nói y phục mùa đông cho nàng và bốn đứa trẻ, riêng việc mua nguyên liệu đã cần một khoản chi phí không nhỏ.
Tiền a tiền! Nàng giờ đây nửa văn cũng không có.
Chưa đáng sợ bằng, đáng sợ là, bụng nàng giờ đây đói meo.
Trong dạ như lửa đốt, giống như muốn thiêu rụt bao tử, khó chịu đến nỗi Tần Dao muốn giết tên khốn Lưu Quý kia rồi ăn thịt!
Khó khăn lắm mới sống lại, mà lại chết đói, chắc nàng sẽ chết không nhắm mắt mất!