"Ít nhất là một người hiểu chuyện. Mấu chốt là hiểu chuyện, chúng con nói chuyện tán gẫu nửa ngày về việc nhà, dù con bé có sửng sốt nhưng cũng không nói xấu nhà lão Cố một câu nào.
"Chỉ bằng hai điểm này liền đáng để kết giao, sau này con đi nhiều một chút, dẫn con bé đi làm quen với mọi người trong thôn."
“Đã biết, cha, con đi vào bếp hỗ trợ đây." Bạch thị nói xong, bà ấy lập tức quay người đi ra ngoài.
Đám người lên bàn, Kiều thị nhìn về phía cha Cố nói: "Lão đại, ta nghe nói lão tam mua nhà cũ của lão Tứ Tiền gia, có thật hay không vậy?"
"Là thật, buổi sáng nay đã bắt đầu sửa nóc phòng rồi." Cha Cố trả lời.
"Không nói nhà, chỉ riêng đất đã tốn không ít tiền rồi, lại còn sửa nóc nhà, ít nhất cũng phải năm lượng bạc. Bọn họ lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, không phải là trước đó trộm giấu đi chứ."Lưu thị tức giận nói.
"Ngươi thấy mấy lời ngươi nói,có đáng tin không." Kiều thị tức giận trợn mắt nhìn nhìn bà ta nói.
Lưu thị nghe xong lập tức ngượng ngùng ngậm miệng, nói thật thì bà ta cũng không tin trên người bọn họ còn có bạc, chỉ là có chút hiếu kì bọn họ lấy bạc đâu ra thôi.
"Nghe tam ca nói bọn họ lên núi đào dược liệu, bán thuốc được chút bạc." Lúc này, Cố Thừa Hỷ lên tiếng.
"Không nói thì đúng là quên, Chu Oánh là con gái của Tuần thái y cơ mà, dĩ nhiên là cũng biết nhận diện thảo dược rồi. Nếu đào được nhân sâm, linh chi thì không phải sẽ phát tài sao." Mặt của Diêu thị đầy vẻ tiếc hận nói.
Sau đó, bà ta nhìn về phía Cố Thừa Hỷ nói: "Thừa Hỷ à, bảo bọn họ dẫn con theo nữa, nói không chừng có thể đào được đồ tốt."
"Nghĩ gì thế, không nói đến việc có tìm được dược liệu quý hiếm hay không, mùa này đã qua thời kỳ thu hoạch tốt nhất rồi, trừ khi vận may tới, nếu không thì sao có thể dễ tìm như vậy." Cố Nhị thúc liếc bà ta một cái rồi nói.
"Ăn cơm đi, bất kể thế nào đi nữa, bọn họ cuối cùng cũng có chỗ ở rồi, chúng ta cũng có thể buông lỏng một hơi." - Kiều thị nói xong, bà ta lập tức cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Những người khác nghe xong cũng ngậm miệng, đồng thời trong lòng cũng theo đó mà thở dài một hơi.
Thật sự là lời đồn trong thôn lan truyền rất khó nghe, nếu như không còn chỗ đặt chân, nói không chừng người trong tộc sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Bên kia, Cố tộc trưởng buông bát cơm xuống, nói với đại nhi tử Cố Thừa Ân: "Chuyện Cố Thừa Duệ đang sửa phòng ở, các con đã nghe qua chưa?"
“Đã nghe qua, buổi trưa hôm qua, Cố Thừa Duệ đi ngang qua con sông cứu được cháu trai lớn nhà trưởng thôn, Thiết Ngưu, ngay sau đó trưởng thôn lập tức bán nhà ở cho hắn, cũng giúp đỡ hắn tìm người tìm vật liệu để sửa phòng ở." - Cố Thừa Tự buông bát đũa xuống, nói.
Sau đó, hắn ta chần chờ một chút, không chắc chắn hỏi: "Cha, người muốn chúng con đi qua đó hỗ trợ hả? Còn chuyện xưởng may mặc bên kia thì sao..."