Chu Oánh đứng tại chỗ một lúc, sau khi biết đa số mọi người đều có suy nghĩ rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó trở về nhà.
Nhưng cũng thả lỏng quá sớm rồi, sáng sớm ba ngày sau, Chu Oánh đến tửu lâu liền thấy mấy người Phương Thanh đều mặt mũi bầm dập, ngây ra chốc lát rồi hỏi: “Các ngươi sao vậy?
“Bà chủ, tối hôm qua tửu lâu của chúng ta có trộm. Phương Thanh che miệng nói không rõ ràng.
“Vậy các ngươi sao vậy, vết thương của mọi người nghiêm trọng không? Chu Oánh vội vàng hỏi.
“Cũng tạm, đều là vết thương ngoài da, sau khi dùng thuốc bình thường của Cố đại phu thì đều ổn cả rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây