Chu Oánh thấy vậy quay người xịt thuốc về phía những người khác, nhưng sau khi mấy tên kia nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của thủ lĩnh, đều dám tiến về phía trước..
Nhưng bọn họ cũng không hề nao núng, trực tiếp vây quanh nàng nói: “Đồ vật trên tay ngươi sớm muộn gì cũng sẽ sử dụng hết, tốt nhất ngươi nên đi theo chúng ta, nếu không lát nữa đừng trách mấy đại ca đây thất lễ.
“Hừ. Chu Oánh hừ lạnh một tiếng, cũng không phản ứng bọn họ.
Nàng vừa phun thuốc vừa đi lại gần Nhị Tráng, sau khi đến bên cạnh nó, trực tiếp tháo dây xích trên cổ nó xuống, đẩy nó đi ra ngoài.
Bởi vì nàng biết rõ, nếu bị mấy người này bắt đi cho dù không xảy ra chuyện gì, sau khi trở về cũng sẽ bị người khác nói này nói kia, đến lúc đó nàng làm sao còn có thể có chỗ đứng ở trong thôn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây