Đột ngột đẩy cửa phòng mở ra, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, mắt nhắm nghiền, cả thân hình gần như chìm vào trong chăn của đứa bé, Dung Quý phi ngừng thở, hai chân mềm nhũn, cả người suýt ngã xuống đất.
Du ma ma ở bên cạnh mắt lẹ tay nhanh, vội vàng đưa tay đỡ lấy bà: “Nương nương!”
Du ma ma cuống lên: “Dù thế nào đi nữa, nương nương cũng không thể ngã xuống trước được!”
“...Nhất định sẽ không.” Dung Quý phi nghiến chặt răng, xua tan cơn choáng váng trước mắt, lảo đảo chạy về phía giường gỗ.
Sau khi nghe thấy tiếng động, Diệp Sóc vốn đang xấu hổ vô cùng, cố gắng trốn tránh thực tại vội vàng mở mắt ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây