Diệp Sóc như thể hoàn toàn không biết gì, trong chớp mắt, dưới sự dẫn đường của thế tử, y đã đến được khu vực trung tâm nhất của vương phủ.
Khi Diệp Sóc bước vào phòng, rõ ràng có thể ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, nhiều năm như vậy, mùi thuốc này y đã ngửi qua rất nhiều lần rồi, tương tự, cảnh tượng này y cũng đã thấy rất nhiều lần rồi.
Bất kể là ai, dù là hoàng đế hay vương gia, lúc sắp chết đều trông rất xấu xí.
Diệp Sóc như thể không nhìn thấy gương mặt vàng vọt khô héo của Thất vương, vén vạt áo ngồi xuống bên giường Thất vương một cách tự nhiên, gọi một tiếng: “Hoàng huynh.”
Cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, con ngươi Thất vương khẽ động đậy, một lúc lâu sau mới hơi khó khăn mở mắt ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây