Trong chốc lát, có người quỳ xuống dập đầu, có người nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nhưng nhiều hơn cả vẫn là những người vứt bỏ vũ khí trong tay, liều mạng trèo lên ngọn núi tuyết không xa.
So với nửa ngọn núi, họ chẳng khác nào như kiến hôi.
Tả Hiền Vương muốn ra lệnh ngăn cản, nhưng đã không còn cách nào vãn hồi, kể cả Lang Vương cũng bị cảnh tượng vừa rồi dọa mất hết can đảm.
Hạt giống của nỗi sợ hãi một khi được gieo xuống, muốn nhổ bỏ sẽ rất khó, mà một khi con người sinh ra tâm lý sợ hãi, mười phần sức lực cùng lắm cũng chỉ phát huy được một hai phần.
Tả Hiền Vương lập tức hiểu ra, đám người trước mắt đã hỏng rồi, không thể dùng được nữa, trước khi một lớp tướng sĩ mới trưởng thành, họ đã không còn sức chiến đấu nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây