Diệp Sóc tuy mang ý định muốn để Lục tẩu cũng đến giúp một tay, nhưng tuyệt đối không phải là ỷ ơn cầu báo, nếu Lục tẩu có tâm thì thôi, tài năng của nàng ấy đáng lẽ không nên tiếp tục bị chôn vùi, nếu không có ý cũng không sao, mỗi người có chí riêng, hà tất phải miễn cưỡng.
Mặc dù tờ di chiếu mà tiểu điệt nhi để lại đối với Diệp Sóc mà nói quả thực là một rắc rối to lớn, nhưng dù sao cũng là một tấm lòng của đứa trẻ. Nghĩ vậy, trong đầu Diệp Sóc bất chợt hiện lên nụ cười của tiểu điệt nhi, một lúc sau, trong mắt y không khỏi hiện lên một tia ngơ ngẩn.
Nếu tiểu Diệp Cẩn còn sống, giờ cũng đã đến tuổi thành thân rồi.
Vì cha con họ mà chính danh, vốn dĩ là lời hứa mà Diệp Sóc đã hứa với tiểu điệt nhi từ lâu, chỉ là đến hôm nay, y mới thực sự có năng lực và công trạng để làm việc này mà thôi.
Hà Thái hậu thấy thánh thượng cũng như Hoàng hậu và gia tộc bên ấy cứ như là chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, chuyện này cứ thế bình thường mà qua đi, Hà Thái hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, nàng ấy khẽ thở dài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây