“Người đâu, ban ghế.”
Hô Diên Chinh vừa định nổi giận, liền nghe thấy câu sau, nhất thời gã đi không được, ở lại cũng không xong. Nhưng đã quỳ rồi, nếu lại gây sự, chẳng phải là quỳ uổng sao?
Hô Diên Chinh cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Sứ thần nước Trần bên cạnh nhìn mà tim như treo ngược lên, ngay khi gã tưởng mình cũng phải như vậy, lại thấy vị thanh niên trên cao kia nhìn cũng không nhìn gã, trực tiếp bỏ qua.
Tuy sứ thần nước Trần không phải quỳ, nhưng lúc này lại cảm thấy còn nhục nhã hơn cả việc quỳ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây