“Làm thúc thì nói đến đây thôi, hoàng thúc phải nhắc ngươi một câu, có những việc, đừng đợi đến khi mất đi rồi mới hối hận không kịp.”
Túc vương cuối cùng cũng rời đi.
Y đứng tại chỗ ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tin ông một lần.
Nếu những gì Túc vương nói là thật, thì...
Sáng sớm hôm sau, khi biết nhi tử út xin gặp, Cảnh Văn Đế có một khoảnh khắc ngẩn người, đến nỗi cây bút trên tay rơi xuống mà hắn cũng không biết. Khi hắn phản ứng lại, gần như theo bản năng liền mở miệng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây