Chính mình là cha ruột của y thì còn được, ngày sau nếu huynh đệ nó lên ngôi vua, với tính cách này của y, sớm muộn gì cũng sẽ bị thiệt thòi lớn.
Cảnh Văn đế không nói thẳng, chỉ lấp lửng: “Tam ca con ở Tấn Châu, trẫm cho nó xuống thuyền trước rồi.”
Y luôn cảm thấy khi nhắc đến Thái tử, vẻ mặt của phụ thân dường như hơi cứng nhắc, chắc chắn có gì đó mờ ám, nên nói: “Lý do cụ thể không đưa tam ca đi, người đã nói với tam ca chưa?”
Y không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng suy nghĩ của y rất đơn giản, đứng từ góc độ của một đứa trẻ mà xem, cha dẫn một đám con đi chơi, nhưng lại riêng bỏ lại một đứa, đứa bị bỏ lại đó làm sao không suy nghĩ nhiều chứ?
Cảnh Văn đế lại không cho là vậy, ngay cả với Thái tử, hắn cũng không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây