Quần áo thời cổ đại khá phức tạp, để Tiểu Lộ Tử hầu hạ mặc xong quần áo, Diệp Sóc đưa tay vỗ vỗ người thư đồng của mình đang ngồi xổm ở góc phòng lẩm bẩm không ngừng, vẻ mặt sụp đổ: “Này, tỉnh dậy đi, đến lúc phải đi rồi.”
Hiện tại đã đến giờ vào thư phòng, còn kịp làm gì nữa!
Hình Ngọc Thành mặt đầy vẻ tuyệt vọng nhìn hắn.
Không nói một lời, Cửu Hoàng Tử thu thập chỉnh tề y phục quả thật rất giống chuyện như vậy, mang theo một thân không che giấu được quý khí, nhất là đôi mắt phượng thuỳ mị kia, cùng vừa mới bọc lấy chăn mền đi ngủ hoàn toàn liền là hai người khác biệt.
Đây đại khái là điều an ủi duy nhất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây