Hoàng thượng im lặng nhìn hắn, ánh mắt chuyển sang trên người Văn Thừa tướng: “Lão Lục của trẫm vì ngôi vị hoàng đế, Văn ái khanh là vì điều gì? Cũng là vì ngôi vị hoàng đế hay sao?”
Lục hoàng tử ngạc nhiên lẫn nghi ngờ nhìn về phía Văn Thừa tướng.
“Bệ hạ, thần cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.” Văn Thừa tướng châm chọc: “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Nhưng thần là một người sống sờ sờ, có máu có thịt, trên có già dưới có trẻ, làm sao thần có thể chết như vậy chứ.”
Tống Diệp Dật cười nhạo: “Nói như vậy, ngươi cấu kết với gián điệp Ngụy quốc, bán rẻ bản đồ Dận quốc cũng vì một đường sống? Hay có thể nói, ngươi giấu long bào trong mật thất nhà ngươi cũng là vì đường sống?”
Máu trên lưỡi kiếm nhỏ từng giọt xuống đất, hắn ta nhìn về phía Lục hoàng tử đầy châm biếm: “Không phải là chuẩn bị cho lão Lục chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây