Nàng ta tươi cười, nước mắt lại rơi như mưa: “Điện hạ, bây giờ nàng ta vẫn còn ở trong thân thể của ta, chúng ta là một. Điện hạ phải nên hài lòng mới đúng chứ.”
Tống Diệp Dật nhìn nàng ta điên cuồng. Trước kia hắn ta thiếu thốn tình yêu thế nào, mới coi loại người điên thế này làm đồng loại, coi nàng ta như ánh trăng sáng cứu vớt cuộc đời mình. Những gì nàng ta đã làm, không hề liên quan gì tới hắn ta. Văn Tố Tố như bị điên dại, từ trước đến nay đều không phải bởi Tống Diệp Dật hắn ta. Tống Diệp Dật cảm thấy nực cười, vì sao lúc đầu hắn ta lại nghĩ có thể cứu vớt người này?
“Ta đã không quan tâm đến ngươi nữa, những gì ngươi làm, liên quan gì tới ta?”
Ở phần cuối thư, hắn ta hỏi Tô Vũ, đã đặt tên cho đứa bé sắp chào đời chưa? Mấy tên định đặt có phải là Cẩu Đản hay là Thiết Trụ hay là Hoa Đào các loại? Sau đó hắn ta phẩy nhẹ lá thư, dùng nội lực hong khô mực trên giấy.
“Ta quên mất, từ trước tới nay điện hạ là người có mới nới cũ.” Thái tử phi nhìn động tác của hắn, tỉnh ngộ: “Ban đầu con tiện nhân kia gả cho điện hạ chưa tới ba tháng, điện hạ đã có người mới. Bây giờ điện hạ yêu nam nhân, còn coi trọng một kẻ đã có vợ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây