Thái tử phi vừa tiến vào đã khóc lóc nói nãi tỷ của mình đã chết, muốn dùng việc này để có được sự đồng tình của nam nhân. Nàng ta vốn xinh đẹp mỹ lệ, dáng vẻ khi khóc lóc càng khiến người ta cảm thấy yếu đuối đáng thương.
Bích Châu lặng yên rời đi, Phù Dao nhìn Thái tử phi, cũng chỉ có thể khẽ cắn môi đi ra ngoài theo.
Tống Diệp Dật nhìn chằm chằm Thái tử phi một lúc, không tiếng động cười rộ lên. Thái tử phi bị tiếng cười đột ngột vang lên của hắn ta làm cho nổi cả gai ốc, sợ hãi lui về sau một bước.
“Điện hạ, làm, làm sao vậy?” Nàng ta cắn môi, muốn dựa vào gần Thái tử lại sợ dáng vẻ bây giờ của hắn. Khóe miệng Tống Diệp Dật nhếch lên cười nhạt, hắn ta cúi đầu tiếp tục viết bức thư còn dở.
“Tố Tố, chúng ta làm phu thê từ thời niên thiếu. Cứ cho là trong lúc khổ sở nhất khó khăn nhất, ngươi bởi vì vài việc râu ria mà phản bội ta. Ta vẫn cho rằng chúng ta là người một nhà, cho nên lựa chọn dễ dàng tha thứ cho ngươi.” Hắn ta không ngẩng đầu lên tiếp tục viết, lời nói ra lại khiến cho Thái tử phi có trực giác chẳng lành: “Nhiều năm như vậy, ta nghĩ cuối cùng rồi ngươi sẽ hiểu, nhưng ngươi lại càng sai lầm hơn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây